QUA MÙI HƯƠNG DẠ LÝ
Một sáng mùa Đông năm nay, tôi ra
vườn xem lại hoa cảnh, bất ngờ đến đau khổ khi thấy chùm Hoa Dạ Lý Hương héo
xèo sau đêm lạnh. Ôm chậu cây vào nhà mà tôi tiếc ngẩn tiếc ngơ, rồi tự trách
mình sao không chú ý hay siêng năng một chút, bưng chậu hoa vào nhà mấy hôm
trước để ủ ấm cho hoa, để bây giờ hoa héo như thế nầy. Tôi lại chăm sóc, tưới
nước để hy vọng mấy ngày sau, cây hoa không còn sống vì bị tím tái bởi trời
lạnh dưới 0 độ C chỉ một đêm trước, trở lại bình thường. Tôi hoang mang lắm khi
thấy cảnh đọan trường nầy.
Tôi đã gắn bó với Hoa Dạ Lý Hương từ
những năm dậy thì nơi quê cũ. Những đêm tối trời, hoa không tỏa hương thơm bằng
những đêm trăng sáng. Đêm đêm ngồi học bên chiếc đèn dầu, thỉnh thoảng tôi nghe
tiếng súng vọng từ xa, rồi tiếng súng gần lại làm tôi lo sợ. Qua chấn song cửa
sổ, ánh hoả châu rọi vào sáng rực làm nỗi lo sợ tăng thêm. Đêm không trăng hay
đêm đầy trăng sáng tôi đều có cảm giác cô đơn lạ lùng. Trong cảm giác ngại
ngùng và khiếp sợ chiến tranh, tôi lại thấy an lòng và ấm lòng hơn qua mùi
hương Dạ Lý. Tôi thường đứng lên, cao hơn tầm nhìn qua cửa sổ, nhìn những cụm
hoa nhỏ li ti, đậu thành chùm, không đơn độc vì như luôn ghé sát vào nhau, tỏa
một mùi hương bát ngát. Tôi nói mùi hương bát ngát chắc không sai vì mùi hương
vào nhà, tỏa rộng trong một không gian không rộng mà luôn lẻ loi bởi chỉ một
mình tôi trên chiếc bàn con đã cũ. Hương đậu trên vai, hương bám đầy trên tóc,
hương bay vào tận bên trong, đánh thức Má tôi qua giấc ngủ ngắn, sớm, từng đêm.
Má tôi thường nhỏm dậy, bước ra gần
bên tôi và thường hỏi một câu lấy lệ: Dạ Lý Hương nở rồi hả con? Má nghe mùi
hương…, rồi Má vào ngủ lại. Im lìm, không xao động, không suy tư, tôi nghe mùi
hương bay ra rồi trở lại, đi xa rồi quay lai gần. Trong mùi hương đó tôi an
lòng ngồi xuống bàn, lật sách vỡ ra và ôn thi cuối cấp 2.
Tôi nhớ rất rõ, không sai một ly,
chính Má tôi đã trồng cây hoa đó. Má xin ở đâu không biết, đem về trồng ngay
cửa sổ, bên ngoài bàn học của tôi và nói vui: Khi nào hoa nở là con thi đậu,
biết đâu mùi hương làm con tỉnh táo lúc học bài. Muà Xuân qua đi, mùa Hè trở
lại, cây Hoa Dạ Lý lớn thêm, đẹp và dễ thương như người con gái dậy thì mới tắm
xong, giản đị cầm cây lược chải tóc và mỉm cười trước tấm gương con. Qua gần ba
tháng gần gũi với hương hoa, gần một năm ôn tập tôi thi đậu. Má tôi mừng lắm vì
năm đó đề thi khó khăn hơn các năm trước, nên ít người thi đậu như tôi.
Từ đó, khi tôi cầm cái chứng chỉ (tạm
thay bằng), tôi lại nhớ thật sâu mùi hương cũ. Mỗi lần thấy Má tưới nước cho
hoa, tôi lại miên man một ý nghĩ ngộ nghĩnh là Má tưới cho cuộc đời mình thêm
xanh, thêm mát. Rồi tôi lên tỉnh học, bỏ lại cây Hoa Dạ Lý đơn độc một mình
những đêm tối trời hay những đêm đầy trăng có tiếng súng đêm và lâu lâu có ánh
hỏa châu rọi qua cửa sổ. Má tôi nói hình như ngày con đi, cây Dạ Lý Hương coi
bộ cũng buồn mà như héo dần đi dù Má tưới siêng hơn nhiều lắm! Cô bạn hàng xóm
mới tuổi mười ba mà cũng xí xọn chen vô: Chắc Hoa Dạ Lý nhớ anh mà! Tiếc quá,
hoa nầy không ép được. Nếu ép, được em sẽ ép gởi anh một tràng luôn! Trong tận
đáy lòng, những câu nói đùa của
Má tôi, hay câu trêu ghẹo của người em hàng xóm cứ làm tôi thơ thẩn mãi. Tôi
lên tỉnh học, trọ trong căn phố nhỏ, có cửa sổ sáu chấn song dọc, giống y như
cửa sổ nhà tôi, nhưng không có mùi hoa Dạ Lý. Những đêm trăng sáng, tồi đứng
lên, cũng cao hơn tầm nhìn lúc ngồi, nhớ về một loài hoa đã đưa tôi vào một
rừng kỷ niệm mà khi đã lạc vài rồi thì khó bề trở ra bình yên. Tôi như bị trọng
thương khi nhớ về loại hoa nầy: hoa nhỏ thành chùm, hương bay ngào ngạt những
đêm trăng sáng mùa Hè!
Mùa hè có tiếng ve, có màu Phượng đỏ,
nhưng không để lại trong tôi những kỷ niệm đầy tràn, ngập ứ như hoa Dạ Lý, bởi
trong đó có gương mặt Má tôi, có bàn tay của Người tưới nước mỗi chiều và có
hàm răng trắng có hai chiếc khễnh của cô bạn hàng xóm cười trêu tôi mỗi khi nhắc
về cây hoa Dạ Lý.
Thế rồi hoàn cảnh đẩy đưa, vận người
đưa đẩy, tôi xa luôn quê nhà, xa luôn cái bàn học con con cạnh cửa sổ đêm đêm
được dỗ dành bởi một loài hoa quen thuộc, không vương giả, không quê muà, chỉ
đủ làm xao xuyến lòng tôi khi nhớ đến.Tôi không còn nghĩ nhiều về Dạ Lý bởi tôi
tất bật với nợ nần cuộc sống. Tôi không quên và chắc không bao giờ quên, nhưng
tôi không còn nặng lòng với mùi hoa cũ , cả khi hay tin cô bạn hàng xóm lúc
theo chồng cứ đòi cho được một chùm hoa Dạ Lý trong lẵng hoa cô dâu. Trong tôi,
hương Dạ Lý không bay mất, nhưng không hiện ra, không dẫn tôi vào rừng kỷ niệm
như ngày trước.
Cho đến đêm tôi ra phi trường, chờ
đợi máy bay cất cánh đưa tôi về một nơi xa lạ ở chốn quê người, trong tiếng lao
xao cười nói và từ giã nhau, bỗng Má tôi hỏi, qua bên đó có Dạ Lý Hương không
con? Tôi như bị ai đâm một nhát dao bên lưng, bên phải, nơi Má tôi đứng. Tôi
hoang mang và như bị nghẹn, không biết nữa, Má à! Má tôi thêm, tội nghiệp con
nhỏ, nó thương con lắm, hồi đám cưới, nó đòi cho được hoa Dạ Lý Hương .., cũng
may, nó có hai con rồi, hạnh phúc! Tôi như không nghe được gì nữa ! Tôi phang
một câu lãng xẹt, cũng may, phần cuối Má tôi nghe rõ, Kệ nó Má ơi! Con
chỉ nhớ Má khi có và khi không có Dạ Lý Hương thôi ...
Qua bên nầy, tưởng tôi quên bẵng vụ
Dạ Lý Hương rồi vì mới qua đây hơn một năm thì Má tôi mất ở quê nhà . Một người
bạn về Việt Nam ,
không biết khéo léo lẩn tránh thế nào mà mang đươc qua chừng mười hột hoa Dạ Lý
trong túi an toàn. Chị hào phóng cho tôi đúng ba hột gọi là chút kỷ niệm quê
huơng. Tôi gieo hột mà thầm vái Má phù hộ cho hoa Dạ Lý nẩy mầm thành cây hoa
lớn. Lời khẩn cầu có hiệu quả nên tôi được hai cây. Tôi trồng hoa trong chậu,
để cạnh cửa sổ để những đêm sáng trăng, mùa Hè, tôi lại nghe mùi hương cũ,
trong đó có Má tôi cặm cụi tưới nước và có hàm răng con nhỏ nhà bên trắng bơng,
cười nửa miệng. Mỗi mùa Đông đến, tôi vẫn mang hai chậu hoa vào nơi kín đáo để
tránh hơi lạnh và sương muối làm chết cây!
Thế mà hôm qua, tôi quên một chút và
chỉ một đêm ở ngoài trời, cây hoa Dạ Lý không còn nữa! Hoa Dạ Lý tôi có thể bỏ
công tìm lại được, nhưng trong sâu thẫm tâm hồn, tồi thấy như mình phạm một lỗi
lầm to tát với Má tôi, Người đã ươm hoa trong lòng tôi, nuôi nấng, dạy dỗ, an
ủi khuyến khích tôi qua mùi hương Dạ Lý, từ khi tôi mới lớn trong nước đến khi
tuổi sắp về chiều, ở một nơi xa bên ngoài Tổ quốc.
Mùa hè nầy nhất định Dạ Lý Hương sẽ
nở bên khung cửa sổ và tỏa ngát hương trong lòng tôi.
TRẦN KIÊU BẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin goi NHAN XET ve BLOG.