Chuyện Thiền
Hi!Hai sưu tầm & minh họa


THẮP MỘT NGỌN LỬA LÒNG
Một ni cô trẻ đến hỏi sư phụ: "Sư phụ! Con rũ bỏ bụi
trần, nương nhờ cửa Phật ở giữa nơi núi cao mây trắng này đã nhiều năm,
sớm tối đèn nhang, ngày ngày tụng kinh gõ mõ nhưng tà niệm trong lòng
vẫn không giảm được, ngược lại càng tăng. Vì sao vậy?"
"Thắp một ngọn đèn lên, sao cho nó chiếu sáng con mà không để lại bóng. Lúc đó con có thể thông ngộ!"

Mấy chục năm trôi qua...
Có một am do một ni cô trụ trì nổi tiếng khắp xa gần, mọi người gọi đó
là: "Vạn đăng am", bởi vì bên trong, bên ngoài am thắp trăm vạn ngọn
đèn. Người đến am, tựa chìm trong biển đèn. Trụ trì am chính là ni cô
trẻ ngày xưa. Đến nay, tuổi đã cao, đã có hơn trăm đồ đệ, dẫu vậy bà vẫn
có nỗi buồn. Bởi dù bao nhiêu tiền công đức đều giành để thắp đèn, bất
kể đèn có để dưới chân hay treo trên đầu, nhưng giữa biển đèn ấy, bà
vẫn thấy bóng mình lưu lại. Thậm chí có thể nói, đèn càng sáng thì bóng
càng rõ, thêm bao nhiêu đèn thì bấy nhiêu bóng. Bà âu sầu, không còn
sư phụ để hỏi vì ông đã chết từ lâu, lại biết mình chẳng còn ở bao lâu
trên thế gian này.

Ít lâu sau, bà viên tịch. Nghe nói, trước giờ phút đó, bà đã thông ngộ.
Bà tìm thấy điều mình tìm suốt cả đời không phải trong biển đèn mà là
trong căn buồng tối tăm tịch mịch. Bà nhận ra, "thân ngoại" (thứ không
thuộc bản thân) càng cao, cũng như đèn treo càng cao thì càng lưu lại
bóng sau mình. Chỉ duy nhất một cách khiến mình thanh khiết, lòng không
vướng bận: Bà thắp lên một ngọn lửa lòng!
(Trích từ Thắp một ngọn lửa lòng của Lưu Dung)
(Trích từ Thắp một ngọn lửa lòng của Lưu Dung)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin goi NHAN XET ve BLOG.