Lúc vịt con ra khỏi cửa, vịt mẹ ở sau lưng nói:

Vịt con không chịu nổi, cắt đứt lời của mẹ:
- “Từ sáng đến tối mẹ cứ ba hoa, có thôi không nào?”
Dần dần vịt con lớn lên, kết hôn, cũng làm vịt mẹ, mỗi ngày đàn con vây luẩn quẩn quanh mình.
- “Mẹ bảo con mặc thêm quần áo có nghe không nào?… Đợi một chút không thì lại cảm mạo đấy. Nhớ ăn cho hết rau ở trong cơm hộp, gầy như thế mà còn kén ăn, còn…”
Không đợi nó nói hết, lũ con la lên kháng nghị:
- “Má, má nói lôi thôi không à, ngày nào cũng ba hoa không à.”
Nó muốn mở miệng chửi mắng, đột nhiên im lặng không nói, câu nói ấy thật quen thuộc, từa tựa như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải ! Đúng rồi, chính là bản sao lại của nó hồi năm xưa.
Thật kỳ lạ, lời ba hoa của mẹ, hôm nay chợt nhớ lại từng câu từng câu, đều tràn đầy sự dặn dò quan tâm yêu mến.
Nó hỏi Đấng tạo hóa:
- “Rốt cuộc thì dặn dò và ba hoa có gì là khác biệt?”
Đấng tạo hóa nhẹ tiếng trả lời:
- “Khác biệt ở chỗ thân phận làm mẹ và làm con không giống nhau”.

Have a Nice day !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin goi NHAN XET ve BLOG.