GẶP NHÀ THƠ GIANG
THIÊN TƯỜNG QUA MƯỜI BÀI THƠ LỤC BÁT
Một ngày đầu tuần
thuộc Tháng Tám Tây, 2012, tôi nhận được tập thơ Năng Chiều Còn Vương của Nhà
Thơ Giang Thiên Tường do anh Triệu Huỳnh Võ gởi qua Bưu Điện với đề tặng và chữ
ký của tác giả. Tôi ngạc nhiên vì tôi chưa từng quen với anh Giang Thiên Tường,
nhưng lời viết tặng và chữ ký ở trang đầu làm tôi ấm lòng lắm vì như thể là đã
quen và quý mến nhau lâu!
Tôi chưa quen với
anh thật, cũng chưa gặp anh lần nào và chưa hề xem tập thơ anh đã ra mắt năm rồi
mang tên Bên Bến Sông Buồn, nhưng đâu đó trên Báo Địa Phương, và trên các Web,
tôi đã đọc những bài thơ của Giang Thiên Tường như đã quen thuộc.
Tôi qua Mỹ sau
nên cũng không biết Tạp Chí Phù Sa ở Sacramento .
Tôi chỉ biết anh Tô Hoà Dương tức nhà văn Tống Diên và nghe nói là anh của anh
Tô Vĩnh Phúc tức tác giả Giang Thiên Tường mà tôi sắp nói lên cảm tưởng khi đọc
Thơ Lục Bát của anh.
Tôi phải dài dòng
như thế để tỏ rằng những suy nghĩ của tôi không hề dính dáng tới những chữ
“thân quen hay bằng hữu”! Có chăng là một chút kính trọng đi kèm khi biết hai
anh đều là con của Nhà Văn Bình Nguyên Lộc, một cây bút Miền Nam nổi tiếng mà tôi chỉ có dịp bắt
tay một lần, đã lâu, lúc tôi còn nhỏ.
Trên tay tôi là
Thi Phẩm Nắng Chiều Còn Vương của Nhà Thơ Giang Thiên Tường với nội dung chính
là 49 bài thơ nhiều thể loại, trong đó có 10 bài thơ Lục Bát trải dài từ trang
10 đến trang 105 (không phải 50 bài và chỉ 3 bài Lục Bát như Nhà Văn Cao Thanh
Tâm viết trong phần giới thiệu). Phần còn lại là phần in những bản nhạc phổ từ
thơ Giang Thiên Tường.
Tôi chỉ lướt qua
các thơ 7 chữ, 8 chữ, Song Thất Lục Bát và cả 5 chữ (loại thơ cô đặc như nước mắm
kho quẹt, khó nuốt, mà hễ nuốt được thì
thành ghiền!) và dừng lại lâu khi đọc những
bài thơ Lục Bát.
Lục Bát, hai chữ
tưởng ngon ăn mà làm khó biết bao Thi Sĩ! Người ta thấy Nguyễn Du qua Truyện Kiều
hay Nguyễn Bính qua những vần Lục Bát êm xuôi là tưởng dễ. Không đâu! Lục Bát rất
dễ làm vì người Việt mình quen nhiều với tục ngữ ca dao, nhưng rất khó làm mà tạo
nên cảm xúc vì nếu Người làm Thơ không cẩn trọng, thơ Lục Bát sẽ làm cho Thơ rẽ
qua nhiều ngã ba ngã bảy khó lường và sẽ gây tác dụng ngược khó bề thông cảm
cho tác giả lẫn người đọc. Thêm nữa, Lục Bát bây giờ đã biến thức nhiều, không
còn giữ Luật của Lục Bát xưa nên người đọc ít thấy những bài Lục Bát giữ nguyên
:
BÌNH BÌNH TRẮC TRẮC
BÌNH BÌNH
BÌNH BÌNH TRẮC TRẮC
BÌNH BÌNH TRẮC BÌNH
Tôi đọc Nắng Chiều
Còn Vương thường chú ý đến điểm nầy! Giang Thiên Tường không thoát khỏi Lục Bát
biến thức, nhưng trong nhiều câu 6/8, anh vẫn trung thành với Luật cũ, nghiêm túc
và trân trọng. Điều nầy không dễ khi cảm xúc dâng trào và còn phải chọn từ sao
cho đúng vận. Phải làm thế nào cho tình ý và Luật Thơ phải song hành, không vướng
mắc, không đối chọi hay gây nhiều phản cảm. Tôi cảm phục Giang Thiên Tường khi
thấy anh đã khéo léo giữ điều cần giữ và “phăng” những khi cần “phăng”.
Xin giới thiệu những
cặp Lục Bát rất “đúng nghề” của Giang Thiên Tường trong Thi Phẩm vừa nêu:
Bâng khuâng bến đợi
mơ mòng
Êm nghe tiếng hát
bên dòng Hậu Giang
(Tà Áo Quê Hương,
trang 20)
Còn đây một chút
bơ vơ
Là em một cõi trời
thơ vẫn chờ
(Mộng Ước Bên Đời,
trang 21)
Chuông sầu bỗng
tiếng ngân nga
Mang về nỗi nhớ tình
xa ngút ngàn
(Theo Tiếng Chuông
Chùa Ngân, trang 61)
Thôi thì mộng cũ
không thành
Nhưng tranh đã điểm
màu xanh của lòng
(Có một Niềm Vui,
trang 71)
Thật là không dễ
tìm ở đâu những cặp Lục Bát thuộc loại “giáo khoa” như thế!
Tất nhiên, Giang
Thiên Tương không khỏi biến thức, nhưng không là sự biến thức dễ dãi mà luôn kéo
theo sự nâng cao cảm xúc như kêu gọi sự xề xoà tha thứ của người đọc. Ai mà nỡ
gọi là khuyết điểm hay tì vết với những vần Lục Bát dễ thương như thế này!
Người về bên bến
sông xa
Chèo thuyền xuôi
mái, bài ca năm nào
Êm êm tiếng hát đêm
sao
Hồn tôi người rót
ngọt ngào lời thương
Thuyền người phiêu
lãng ngàn phương
Khi nao ghé lại tơ
vương của lòng?
Để tôi xóa hết chờ
mong
Mùa Xuân nở với nụ
hồng tình yêụ.
(Hỏi Người Xưa,
trang 51)
Hay
Đâu người duyên dáng
đêm tàn
Nụ cười tươi thắm
để ngàn luyến thương
Phất phơ tà áo còn
vương
Nhớ người năm cũ,
quê hương ngậm ngùi!
(Tà Áo Quê Hương,
trang 20)
Hoặc
Tôi đi trong buổi
chiều tàn
Ngỡ ngàng nhặt cánh
lá vàng đầu tiên
Cỏ ôm đồi dốc
nghiêng nghiêng
Âm thầm se sắt nỗi
niềm Thu sang
Từ chia ly trước
lang thang
Tìm đâu ân ái, muôn
vàn tiếc thương
Tình Thu cũ vẫn còn
vương
Còn đâu mộng đẹp
ngày thương năm nàọ
(Thu Mong Chờ,
trang 78)
Viết đến đây, tôi
giật mình vì ý nghĩ “ mình khó tính với Lục Bát Giang Thiên Tương quá chăng”?
Xin thưa là tôi chỉ đưa ra một lý do để cân nhắc, để lượm những viên ngọc quý
trong thơ Lục Bát trong Nắng Chiều Còn Vường thôi! Xin bỏ qua nếu tôi có gì làm
người đọc không vừa ý! Nghĩ cho cùng, làm một bài thơ Lục Bát mà khư khư giữ Luật
thì không bao giờ chuyển tải điều mình muốn bày tỏ một cách trung thực. Ngay
trong Truyện Kiều, đâu đó chúng ta cũng thấy Nguyễn Du làm Lục Bát thật tài tình,
linh hoạt, và luôn tạo ra cảm xúc cao nhất. Xin dẫn chứng ngắn:
Người lên ngựa kẻ
chia bào
Rừng phong thu đã
nhuốm màu quan san
Dặm hồng bụi cuốn
chinh an
Trông người đã
khuất mầy ngàn dâu xanh
Người về chiếc bóng
năm canh
Kẻ đi muôn dặm một
mình xa xôi
Vầng trăng ai xẻ
làm đôi
Nửa in gối chiếc
nửa soi dặm trường…
Đoan Trường Tân
Thanh (Nguyễn Du)
Thêm nữa, nếu chúng
ta chịu khó vào Web www.lucbat.com là
Trang Nhà”chuyên trị” Thơ Lục Bát thì sẽ thấy vô số Lục Bát biến thức trong đó!
Một điểm son đáng
ghi của Nhà thơ Giang Thiên Tường trong Thơ Lục Bát là không quá dài cho mỗi bài.
Một Nhà thơ thời thượng đã nêu đại ý: Nếu Lục Bát quá dài thì như là một chuyện
kể lê thê, làm mất hứng thú cho người đọc, cho nên không thể dài quá 22 câu
…
Giang Thiên Tường
đã khéo léo MỞ và khéo léo KẾT cho mỗi bài Lục Bát không vượt quá chuẩn mực (như
là lời khuyên tốt) , là không quá 22 câu!
Như đã nói, tôi
chưa hề gặp mặt hay quen biết với Nhà Thơ Giang Thiên Tường, cũng không tham dự
lần ra mắt sách lần trước của anh, nhưng hôm nay Tập Nắng Chiều Còn Vương đã nằm
trong tay tôi và đã qua tầm mắt tôi rồi! Tôi có vài lời cho riêng 10 bài Thơ Lục
Bát trong Tập Thơ nầy của anh như là ý kiến rất RIÊNG về một đề tài rất hạn chế
về Giang Thiên Tường!
Ai đó đã viết một câu rất chí tình: “ Gặp Thơ
như gặp bạn hiền quanh đây”.
Tôi mơ ước dù không
gặp anh, tôi cũng đã gặp người bạn hiền trong đời mình, ít ra là qua những vần Lục
Bát dễ thương của anh!
20/8/2012, viết khi Nắng Chiều Còn Vương!
TRẦN KIÊU BẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin goi NHAN XET ve BLOG.